下载百度汉语App
名师好课免费看

杂曲

【作者】徐陵 【朝代】南北朝
拼音
qīng
chéng
chóu
dòng
fáng
lián
wèi
xiāo
chóu
gōng
zhōng
běn
zào
yuān
yāng
diàn
殿
wèi
shuí
xīn
fèng
huáng
lóu
绿
dài
hóng
yán
liǎng
xiāng
qiān
jiāo
bǎi
niàn
qíng
xiē
shān
huí
xiù
shèng
chūn
fēng
shàn
dāng
chuāng
shì
qiū
yuè
gōng
piān
yán
jiàng
shù
xīn
shēng
zuì
lián
zhāng
xīng
jiù
zài
tiān
shàng
cóng
lái
zhāng
xìng
běn
lián
tiān
èr
nián
shí
yōu
páng
biān
chǒng
shuí
xiāng
chūn
dāng
xīn
zhēng
yuè
chūn
fān
liú
jǐn
zhàng
guà
xiāng
náng
zhī
chéng
luó
huǎng
yǐn
dēng
guāng
zhǐ
yīng
jiāng
zhěn
míng
míng
lái
shàng
shān
chuáng

倾城得意已无俦。
洞房连阁未消愁。
宫中本造鸳鸯殿。
为谁新起凤凰楼。
绿黛红颜两相发。
千娇百念情无歇。
舞衫回袖胜春风。
歌扇当窗似秋月。
碧玉宫妓自翩妍。
绛树新声最可怜。
张星旧在天河上。
从来张姓本连天。
二八年时不忧度。
旁边得宠谁相妬。
立春历日自当新。
正月春幡底须故。
流苏锦帐挂香囊。
织成罗幌隐灯光。
只应私将琥珀枕。
暝暝来上珊瑚床。
作者介绍
徐陵(507~583)字孝穆,东海郯(今山东郯城)人,徐摛之子。南朝梁陈间的诗人,文学家。早年即以诗文闻名。八岁能文,十二岁通《庄子》、《老子》。长大后,博涉史籍,有口才。梁武帝萧衍时期,任东宫学士,常出入禁闼,为当时宫体诗人,与庾信齐名,并称“徐庾”,与北朝郭茂倩并称“乐府双壁。”入陈后历任尚书左仆射,中书监等职,继续宫体诗创作,诗文皆以轻靡绮艳见称。至德元年去世,时年七十七,赠镇右将军、特进,其侍中、左光禄、鼓吹、侯如故,谥曰章。 有四子:徐俭,徐份,徐仪,徐僔。 百科详情>>