下载百度汉语App
名师好课免费看

杂诗(第八首一作白居易诗)

【作者】无名氏 【朝代】
拼音
quàn
jūn
jīn
quàn
jūn
shào
nián
shí
yǒu
huā
kān
zhé
zhí
zhé
dài
huā
kōng
zhé
zhī
qīng
tiān
yún
yuè
zhú
huā
bái
zi
guī
dào
míng
měi
rén
zài
kōng
fáng
宿
kōng
luó
ēn
xūn
xiāng
hòu
xiāo
hún
suī
rán
xiù
zēng
cháng
duì
chūn
fēng
lèi
hén
cán
zhuāng
píng
xiù
chuáng
tóng
bàn
xiù
yuān
yāng
huí
zhēn
dào
shuāng
fēi
chù
zhù
zhēng
lèi
shù
xíng
yǎn
xiǎng
xīn
mèng
jīng
rén
zhī
shí
qíng
chí
shàng
yuān
yāng
niǎo
shuāng
宿
shuāng
fēi
guò
shēng
liáo
yáng
mèng
hún
chuán
zhēng
dào
zhōng
mén
shā
chuāng
kěn
shī
hóng
fěn
qiǎn
xiāo
láng
wèn
lèi
hén
yīng
lěng
jiǔ
chū
xǐng
yǎn
huà
lóu
西
xiǎo
jiǎo
míng
cuì
zhàng
zhōng
rén
mèng
jué
bǎo
chāi
xié
zhuì
zhěn
hán
shēng
xíng
rén
nán
běi
fēn
zhēng
liú
shuǐ
dōng
西
jiē
gōu
zhōng
qián
yuàn
bié
mán
míng
cháng
shì
zhǎng
chóu
piān
xiù
chuáng
chóu
shuāng
chuí
zhù
cuì
huán
juàn
lián
xiāng
dài
xiāo
huā
qián
yòu
西
huǐ
jiāng
lèi
yǎn
xiàng
dōng
kāi
chóu
cóng
wàng
lái
sān
shí
liù
fēng
yóu
jiàn
kuàng
yàn
zhè
shēn
cái
mǎn
shēng
duàn
kōng
wàn
bān
hèn
zǒng
suí
fēng
duō
qíng
wèi
xiè
cán
yáng
zhǎn
qíng
xiá
piàn
piàn
hóng
liǎng
xīn
àn
zhī
qíng
dēng
xià
cái
féng
yuè
xià
xíng
xíng
dào
jiē
qián
zhī
wèi
shuì
shēn
wén
fàng
jiǎn
dāo
shēng
jìn
hán
shí
cǎo
zhù
mài
miáo
fēng
liǔ
yìng
zǎo
shì
yǒu
jiā
guī
wèi
juān
xiū
xiàng
ěr
biān
shuǐ
wén
zhēn
diàn
yōu
yōu
qiān
jiā
xiū
cóng
xīn
ài
liáng
rèn
míng
yuè
xià
西
lóu
shù
xiāng
suí
liǎng
wàng
láng
xīn
qiè
qiè
láng
chū
mén
biàn
便
shì
dōng
西
hóng
jiān
duàn
cháng
dìng
biān
jiǎo
shēng
lián
tái
pàn
rén
qíng
hán
guān
guī
qiān
qiū
fēng
bái
shēng
huā
luò
cháng
chuān
cǎo
qīng
shān
chóng
dié
liǎng
míng
míng
féng
chūn
biàn
便
jué
piāo
péng
jīn
fēn
fēi
líng
luò
yáng
cái
zi
lín
xiāo
hèn
xiāng
shuǐ
jiā
rén
jǐn
chóu
jīn
liǎng
chéng
chóu
chàng
shì
lín
qióng
chūn
jǐn
jiāng
liú
zhè
jiāng
qīng
làng
yōu
yōu
wàng
hǎi
lóu
chuī
wàng
hǎi
chóu
guài
xiāng
xīn
suí
duàn
shí
nián
wèi
zài
zhōu

劝君莫惜金缕衣,劝君惜取少年时。
有花堪折直须折,莫待无花空折枝。
青天无云月如烛,露泣梨花白如玉。
子规一夜啼到明,美人独在空房宿。
空赐罗衣不赐恩,一薰香后一销魂。
虽然舞袖何曾舞,常对春风裛泪痕。
不洗残妆凭绣床,也同女伴绣鸳鸯。
回针刺到双飞处,忆著征夫泪数行。
眼想心思梦里惊,无人知我此时情。
不如池上鸳鸯鸟,双宿双飞过一生。
一去辽阳系梦魂,忽传征骑到中门。
纱窗不肯施红粉,徒遣萧郎问泪痕。
莺啼露冷酒初醒,罨画楼西晓角鸣。
翠羽帐中人梦觉,宝钗斜坠枕函声。
行人南北分征路,流水东西接御沟。
终日坡前怨离别,谩名长乐是长愁。
偏倚绣床愁不起,双垂玉箸翠鬟低。
卷帘相待无消息,夜合花前日又西
悔将泪眼向东开,特地愁从望里来。
三十六峰犹不见,况伊如燕这身材。
满目笙歌一段空,万般离恨总随风。
多情为谢残阳意,与展晴霞片片红。
两心不语暗知情,灯下裁缝月下行。
行到阶前知未睡,夜深闻放剪刀声。
近寒食雨草萋萋,著麦苗风柳映堤。
早是有家归未得,杜鹃休向耳边啼。
水纹珍簟思悠悠,千里佳期一夕休。
从此无心爱良夜,任他明月下西楼。
数日相随两不忘,郎心如妾妾如郎。
出门便是东西路,把取红笺各断肠。
无定河边暮角声,赫连台畔旅人情。
函关归路千馀里,一夕秋风白发生。
花落长川草色青,暮山重叠两冥冥。
逢春便觉飘蓬苦,今日分飞一涕零。
洛阳才子邻箫恨,湘水佳人锦瑟愁。
今昔两成惆怅事,临邛春尽暮江流。
浙江轻浪去悠悠,望海楼吹望海愁。
莫怪乡心随魄断,十年为客在他州。
这首诗的含意非常通俗易懂,可以用“珍惜时光”这个词来概括。这原是一种每个人都懂的道理。可是,它使 读者感到愿望单纯而强烈,使 人感到无比的震撼,有一种不可抗拒的魅力。全诗每一句似乎都在反复强调“莫负好时光”,而每句又都有些微妙变化,重复而不啰唆,回环不快不慢,形成优美的轻盈旋律。“劝君莫惜金缕衣,劝君惜取少年时。”句式相同,都以“劝君”开始,“惜”字也出现了两次,这是二句重复的因素。但第一句说的是“劝君莫惜”,第二句说的是“劝君须惜”,“莫”与“须”的意思是相反的,这就是重复中的一些变化,但是主要意思是不变的。“金缕衣”是非常贵... 古诗文网>>
大家还在搜