下载百度汉语App
名师好课免费看

梅圣俞诗集序

【作者】欧阳修 【朝代】
拼音
wén
shì
wèi
shī
rén
shǎo
ér
duō
qióng
rán
zāi
gài
shì
suǒ
chuán
shī
zhě
duō
chū
qióng
rén
zhī
fán
shì
zhī
yùn
suǒ
yǒu
ér
shī
shì
zhě
duō
fàng
shān
diān
shuǐ
zhī
wài
jiàn
chóng
cǎo
fēng
yún
niǎo
shòu
zhī
zhuàng
lèi
wǎng
wǎng
tàn
guài
nèi
yǒu
yōu
gǎn
fèn
zhī
xīng
yuàn
dào
chén
guǎ
zhī
suǒ
tàn
ér
xiě
rén
qíng
zhī
nán
yán
gài
qióng
gōng
rán
fēi
shī
zhī
néng
qióng
rén
dài
qióng
zhě
ér
hòu
gōng
yǒu
méi
shèng
shǎo
yīn
wèi
lèi
jìn
shì
zhé
yǒu
kùn
zhōu
xiàn
fán
shí
nián
nián
jīn
shí
yóu
cóng
shū
wéi
rén
zhī
zuǒ
suǒ
fèn
jiàn
shì
jiā
wǎn
líng
yòu
shī
wèi
tóng
zi
chū
jīng
zhǎng
lǎo
zhǎng
xué
liù
jīng
rén
zhī
shuō
wèi
wén
zhāng
jiǎn
chún
cuì
qiú
gǒu
shuō
shì
shì
zhī
rén
zhī
shī
ér
rán
shí
xián
shī
zhě
qiú
zhī
shèng
shèng
zhì
zhě
shī
ér
zhī
píng
shēng
suǒ
zuò
shī
yóu
duō
shì
zhī
zhī
ér
wèi
yǒu
jiàn
shàng
zhě
wáng
wén
kāng
gōng
cháng
jiàn
ér
tàn
yuē
:“
èr
bǎi
nián
zuò
!”
suī
zhī
zhī
shēn
guǒ
jiàn
ruò
shǐ
使
xìng
de
yòng
cháo
tíng
zuò
wéi
sòng
yǒng
sòng
zhī
gōng
jiàn
zhī
qīng
miào
ér
zhuī
shāng
zhōu
sòng
zhī
zuò
zhě
wěi
nài
shǐ
使
lǎo
zhì
ér
wèi
qióng
zhě
zhī
shī
nǎi
chóng
lèi
chóu
gǎn
tàn
zhī
yán
shì
gōng
zhī
qióng
zhī
jiǔ
ér
jiāng
lǎo
zāi
shèng
shī
duō
shōu
shí
zhī
xiōng
zi
xiè
jǐng
chū
duō
ér
shī
luò
yáng
zhì
xīng
lái
suǒ
zuò
wèi
shí
juǎn
cháng
shì
shèng
shī
ér
huàn
néng
jǐn
zhī
xiè
shì
zhī
néng
lèi
zhé
ér
cáng
zhī
hòu
shí
nián
shèng
jīng
shī
ér
míng
zhī
yīn
suǒ
jiā
gǎo
稿
qiān
piān
bìng
jiù
suǒ
cáng
duō
yóu
zhě
liù
bǎi
shí
piān
wèi
shí
juǎn
shèng
shī
lùn
zhī
xiáng
yún
líng
ōu
yáng
xiū

作者介绍
欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁、六一居士,汉族,吉州永丰(今江西省吉安市永丰县)人,北宋文学家、史学家,且在政治上负有盛名。因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。与韩愈、柳宗元、苏轼、苏洵、苏辙(三苏)王安石、曾巩被世人称为“唐宋散文八大家”。欧阳修幼年丧父,在寡母抚育下读书。宋仁宗天圣八年(1030年)中进士,初任西京留守推官,与尹洙、梅尧臣交游,以诗唱和。后入朝任馆阁校勘,欧阳修因事遭贬,他指责谏官高若讷,被贬为夷陵县令,转乾德县令,又复任馆阁校勘,进集贤校理、知谏院,任龙图阁直学士、河北都转运使,因事降知滁州,又知扬州、颍州、开封府,后以翰林学士知贡举,拜枢密副使、参知政事、刑部尚书、兵部尚书等,以太子少师退归,赠太子太师。欧阳修是北宋诗文革新运动的领袖,继承并发展了韩愈的古文理论,主张文以明道,反对“弃百事不关于心”(《答吴充秀才书》),主张文以致用,反对“舍近取远”(《与张秀才第二书》),强调文道结合,二者并重,提介平易自然之文,反对浮艳华靡的文风。其散文《朋党论》、《与高司谏书》、《新五代史·伶官传序》等政论、史论,或针砭时弊,或以古鉴今,其《醉翁亭记》、《秋声赋》等抒情散文,或寄情山水,或借景抒情,平易流畅、委婉曲折。 百科详情>>