下载百度汉语App
名师好课免费看

临江仙·峭碧参差十二峰

【作者】牛希济 【朝代】
拼音
qiào
cēn
shí
èr
fēng
lěng
yān
hán
shù
chóng
chóng
yáo
gōng
diàn
殿
shì
xiān
zōng
jīn
zhū
zhàng
xiāng
ǎi
zhòu
piān
nóng
chǔ
wáng
jīng
mèng
duàn
rén
jiān
xiāng
féng
zhì
jīn
yún
dài
chóu
róng
yuè
xié
jiāng
shàng
zhēng
zhào
dòng
chén
zhōng
xiè
jiā
xiān
guān
yún
cén
yán
luó
chéng
yīn
dòng
fáng
bái
yún
shēn
dāng
shí
dān
zào
huà
huáng
jīn
shí
xiá
yóu
bàn
guà
sōng
fēng
zhǎng
shì
míng
qín
shí
wén
qián
lín
shí
zhōu
gāo
huì
chǔ
xiāng
xún
wèi
quē
gōng
chéng
qín
shù
diāo
lóu
shàng
liáo
hán
qíng
chuī
xiāo
diào
qīng
hèn
tiān
zhú
fēng
piāo
shì
chéng
lóng
rén
jiàng
shì
zhī
shēn
xiāng
zhāo
sān
qīng
xié
shǒu
fēi
yáo
shì
jiān
píng
zhàng
cǎi
huà
jiāo
ráo
jiāng
rào
huáng
líng
chūn
miào
xián
jiāo
yīng
guān
guān
mǎn
tíng
chóng
dié
绿
tái
bān
yīn
yún
shì
sàn
guī
shān
xiāo
shēng
xiāng
jìn
lěng
yuè
é
liǎn
jǐn
wān
huán
fēng
liú
jiē
dào
shèng
rén
jiān
zhī
kuáng
pàn
wèi
hóng
yán
luò
chūn
guāng
liàn
yàn
píng
qiān
zhòng
mèi
liǎn
chū
shēng
líng
luó
shì
qīng
qīng
yān
lóng
zhào
zhū
cuì
bàn
fēn
míng
fēng
yǐn
bǎo
luán
huí
fèng
zhù
kān
jīng
zhī
xīn
kǒng
chéng
chén
wáng
qiān
zài
yǒu
shēng
míng
liǔ
dài
yáo
fēng
hàn
shuǐ
bīn
píng
liǎng
àn
zhēng
yún
yuān
yāng
duì
làng
hén
xīn
nòng
zhū
yóu
wēi
xiào
hán
chūn
qīng
àn
chán
bìn
dòng
luó
qún
fēng
qīng
chén
shuǐ
jīng
gōng
diàn
殿
yīn
kōng
láo
qiàn
shǒu
jiě
pèi
zèng
qíng
rén
dòng
tíng
làng
zhǎn
qíng
tiān
jūn
shān
diǎn
níng
yān
zhōng
zhēn
jìng
shǔ
shén
xiān
lóu
zhū
diàn
殿
xiāng
yìng
yuè
lún
biān
wàn
píng
qiū
lěng
xīng
chén
chuí
yǐng
cān
rán
lín
shuāng
zhòng
gèng
hóng
xiān
luó
shān
xià
yǒu
àn
xiāng
lián

峭碧参差十二峰,冷烟寒树重重。瑶姬宫殿是仙踪。
金炉珠帐,香霭昼偏浓。
一自楚王惊梦断,人间无路相逢。至今云雨带愁容。
月斜江上,征棹动晨钟。
谢家仙观寄云岑,岩萝拂地成阴。洞房不闭白云深。
当时丹灶,一粒化黄金。
石壁霞衣犹半挂,松风长似鸣琴。时闻唳鹤起前林。
十洲高会,何处许相寻。
渭阙宫城秦树凋,玉楼独上无憀,含情不语自吹箫。
调清和恨,天路逐风飘。
何事乘龙人忽降,似知深意相招。三清携手路非遥。
世间屏障,彩笔画娇饶。
江绕黄陵春庙闲,娇莺独语关关。满庭重叠绿苔斑。
阴云无事,四散自归山。
箫鼓声稀香烬冷,月娥敛尽弯环。风流皆道胜人间,
须知狂客,判死为红颜。
素洛春光潋滟平,千重媚脸初生。凌波罗袜势轻轻。
烟笼日照,珠翠半分明。
风引宝衣疑欲舞,鸾回凤翥堪惊。也知心许恐无成。
陈王辞赋,千载有声名。
柳带摇风汉水滨,平芜两岸争匀。鸳鸯对浴浪痕新。
弄珠游女,微笑自含春。
轻步暗移蝉鬓动,罗裙风惹轻尘。水精宫殿岂无因。
空劳纤手,解佩赠情人。
洞庭波浪飐晴天,君山一点凝烟。此中真境属神仙。
玉楼珠殿,相映月轮边。
万里平湖秋色冷,星辰垂影参然。橘林霜重更红鲜。
罗浮山下,有路暗相连。
这首《临江仙》词,吟咏的是楚王神女相遇的故事。上片着重写景。峭壁参差的巫山十二峰,乃神女居住之所。金炉珠帐,云烟缭绕,描绘出凄清美妙的仙境。下片抒情。船行巫峡时,斜月照人。古代在这里传说的一段风流佳话,触动了诗人的情思。咏古抒怀,为词的发展开拓了新路。 诗词名句网>>
作者介绍
五代词人。生卒年不详。陇西(今甘肃)人。词人牛峤之侄。早年即有文名,遇丧乱,流寓于蜀,依峤而居。后为前蜀主王建所赏识,任起居郎。前蜀后主王衍时,累官翰林学士、御史中丞。后唐庄宗同光三年(925),随前蜀主降于后唐,明宗时拜雍州节度副使。 百科详情>>