下载百度汉语App
名师好课免费看

秦州杂诗二十首

【作者】杜甫 【朝代】
拼音
mǎn
bēi
shēng
shì
yīn
rén
zuò
yuǎn
yóu
chí
huí
lǒng
qiè
hào
dàng
guān
chóu
shuǐ
luò
lóng
shān
kōng
niǎo
shǔ
qiū
西
zhēng
wèn
fēng
huǒ
xīn
zhé
yān
liú
qín
zhōu
shān
běi
shèng
kuí
xiāo
gōng
tái
xiǎn
shān
mén
dān
qīng
diàn
殿
kōng
yuè
míng
chuí
yún
zhú
fēng
qīng
wèi
qíng
chóu
shí
xiàng
dōng
zhōu
lǐng
tóng
驿
dào
chū
liú
shā
jiàng
jiān
qiān
zhàng
rén
yǒu
wàn
jiā
jiāo
zhū
hàn
luò
bái
xié
nián
shào
lín
táo
zi
西
lái
kuā
jiǎo
yuán
biān
jùn
chuān
yuán
shí
qiū
tīng
yīn
fēng
sàn
yún
bēi
bào
hán
chán
jìng
guī
lái
niǎo
chí
wàn
fāng
shēng
gài
dào
jìng
zhī
nán
shǐ
使
tiān
yóu
lái
wàn
qiáng
yún
lián
zhèn
méi
qiū
cǎo
biàn
shān
zhǎng
wén
shuō
zhēn
lóng
zhǒng
réng
cán
lǎo
shuāng
āi
míng
zhàn
dòu
jiǒng
xiàng
cāng
cāng
chéng
shàng
jiā
zòu
shān
biān
hàn
jié
guī
fáng
cāng
hǎi
fèng
zhào
jīn
wēi
shì
xíng
hái
hēi
jīng
shū
niǎo
shòu
wén
wǎng
lái
shù
hèn
jiě
chéng
wéi
mǎng
mǎng
wàn
zhòng
shān
chéng
shān
jiān
fēng
yún
chū
sài
yuè
lín
guān
shǔ
guó
guī
wǎn
lóu
lán
zhǎn
wèi
hái
yān
chén
zhǎng
wàng
shuāi
zhèng
cuī
yán
wén
dào
xún
yuán
shǐ
使
cóng
tiān
huí
qiān
niú
wǎn
zhì
jīn
lái
wàng
yōu
yàn
shí
jùn
guó
kāi
dōng
zhēng
jiàn
ér
jǐn
qiāng
chuī
āi
jīn
míng
rén
yǎn
lín
chí
hǎo
驿
tíng
cóng
huáng
gāo
liǔ
bàn
tiān
qīng
chóu
dié
duō
yōu
shì
xuān
yuè
shǐ
使
xīng
lǎo
yǒu
zài
jiāo
jiōng
yún
jiē
kūn
lún
cén
cén
sāi
fán
qiāng
tóng
kàn
wèi
shuǐ
shǐ
使
xiàng
yuán
yān
huǒ
jūn
zhōng
niú
yáng
lǐng
shàng
cūn
suǒ
qiū
cǎo
jìng
zhèng
xiǎo
péng
mén
xiāo
xiāo
sāi
lěng
qiū
yún
huáng
chì
chuí
cāng
yīng
zhuó
mén
shuí
běi
hàn
jiāng
zhēng
西
shū
shēng
ěr
lín
shuāi
yàn
shān
tóu
nán
guō
shuǐ
hào
běi
liú
quán
lǎo
shù
kōng
tíng
qīng
chuán
qiū
huā
wēi
shí
wǎn
jǐng
zhōng
biān
yǎng
bēi
shēn
shì
fēng
wèi
rán
chuán
dào
dōng
shēn
cáng
shù
shí
jiā
duì
mén
téng
gài
yìng
zhú
shuǐ
chuān
穿
shā
shòu
fān
yáng
zhǒng
guā
chuán
rén
jìn
xiāng
bào
dàn
kǒng
shī
táo
huā
wàn
chóu
chí
xué
qián
tōng
xiǎo
yǒu
tiān
shén
rén
jiàn
zhēn
chuán
jìn
jiē
西
nán
jìng
zhǎng
huái
怀
shí
jiǔ
quán
shí
máo
sòng
lǎo
bái
yún
biān
wèi
xiá
fàn
cāng
hǎi
yōu
yōu
bīng
jiān
sài
mén
fēng
luò
shě
lián
shān
ruǎn
xíng
duō
xīng
páng
gōng
yǐn
hái
dōng
suì
shū
lǎn
xiū
niè
bìn
máo
bān
dōng
hǎo
zhòng
fēng
qún
luò
yāo
shuāng
niǎo
qíng
tiān
yǎng
piàn
yún
rén
jīn
xiǎn
jué
shuǐ
zhú
huì
píng
fēn
cǎi
yào
jiāng
lǎo
ér
tóng
wèi
qiǎn
wén
biān
qiū
yīn
jiǔ
biàn
chén
guāng
yán
luàn
lín
màn
shān
yún
qiáng
kuī
qiǎn
jǐng
qiū
yǐn
shàng
shēn
táng
chē
xiāo
suǒ
mén
qián
bǎi
cǎo
zhǎng
qiū
jiāng
jǐn
shān
gāo
wèi
guī
sāi
yún
duō
duàn
biān
shǎo
guāng
huī
jǐng
fēng
cháng
bào
chuán
wén
fēi
西
róng
wài
shēng
guó
tiān
wēi
fèng
lín
wèi
hǎi
cháng
nán
hòu
huǒ
yún
fēng
jùn
xuán
jūn
jǐng
gàn
fēng
lián
西
dòng
yuè
guò
běi
tíng
hán
lǎo
fēi
jiāng
shí
zhù
tán
táng
yáo
zhēn
shèng
lǎo
zhī
shài
yào
néng
yìng
mén
xìng
yǒu
ér
cáng
shū
wén
xué
chóu
chí
wèi
bào
yuān
xíng
jiù
jiāo
liáo
zài
zhī

满目悲生事,因人作远游。迟回度陇怯,浩荡及关愁。
水落鱼龙夜,山空鸟鼠秋。西征问烽火,心折此淹留。
秦州山北寺,胜迹隗嚣宫。苔藓山门古,丹青野殿空。
月明垂叶露,云逐渡溪风。清渭无情极,愁时独向东。
州图领同谷,驿道出流沙。降虏兼千帐,居人有万家。
马骄珠汗落,胡舞白蹄斜。年少临洮子,西来亦自夸。
鼓角缘边郡,川原欲夜时。秋听殷地发,风散入云悲。
抱叶寒蝉静,归来独鸟迟。万方声一概,吾道竟何之。
南使宜天马,由来万匹强。浮云连阵没,秋草遍山长。
闻说真龙种,仍残老骕骦,哀鸣思战斗,迥立向苍苍。
城上胡笳奏,山边汉节归。防河赴沧海,奉诏发金微。
士苦形骸黑,旌疏鸟兽稀。那闻往来戍,恨解邺城围。
莽莽万重山,孤城山谷间。无风云出塞,不夜月临关。
属国归何晚,楼兰斩未还。烟尘独长望,衰飒正摧颜。
闻道寻源使,从天此路回。牵牛去几许,宛马至今来。
一望幽燕隔,何时郡国开。东征健儿尽,羌笛暮吹哀。
今日明人眼,临池好驿亭。丛篁低地碧,高柳半天青。
稠叠多幽事,喧呼阅使星。老夫如有此,不异在郊坰,
云气接昆仑,涔涔塞雨繁。羌童看渭水,使客向河源。
烟火军中幕,牛羊岭上村。所居秋草净,正闭小蓬门。
萧萧古塞冷,漠漠秋云低。黄鹄翅垂雨,苍鹰饥啄泥。
蓟门谁自北,汉将独征西。不意书生耳,临衰厌鼓鼙。
山头南郭寺,水号北流泉。老树空庭得,清渠一邑传。
秋花危石底,晚景卧钟边。俯仰悲身世,溪风为飒然。
传道东柯谷,深藏数十家。对门藤盖瓦,映竹水穿沙。
瘦地翻宜粟,阳坡可种瓜。船人近相报,但恐失桃花。
万古仇池穴,潜通小有天。神鱼人不见,福地语真传。
近接西南境,长怀十九泉。何时一茅屋,送老白云边。
未暇泛沧海,悠悠兵马间。塞门风落木,客舍雨连山。
阮籍行多兴,庞公隐不还。东柯遂疏懒,休镊鬓毛斑。
东柯好崖谷,不与众峰群。落日邀双鸟,晴天养片云。
野人矜险绝,水竹会平分。采药吾将老,儿童未遣闻。
边秋阴易久,不复辨晨光。檐雨乱淋幔,山云低度墙。
鸬鹚窥浅井,蚯蚓上深堂。车马何萧索,门前百草长。
地僻秋将尽,山高客未归。塞云多断续,边日少光辉。
警急烽常报,传闻檄屡飞。西戎外甥国,何得迕天威。
凤林戈未息,鱼海路常难。候火云烽峻,悬军幕井干。
风连西极动,月过北庭寒。故老思飞将,何时议筑坛。
唐尧真自圣,野老复何知。晒药能无妇,应门幸有儿。
藏书闻禹穴,读记忆仇池。为报鸳行旧,鹪鹩在一枝。
标签:
唐肃宗乾元二年(759)秋天,杜甫抛弃华州司功参军的职务,开始了“因人作远游”的艰苦历程。他从长安出发,首先到了秦州(今甘肃天水)。在秦州期间,他先后用五律形式写了二十首歌咏当地山川风物,抒写伤时感乱之情和个人身世遭遇之悲的诗篇,统题为《秦州杂诗》。本篇是第七首。
“莽莽万重山,孤城山谷间。”首联大处落墨,概写秦州险要的地理形势。秦州城座落在陇东山地的渭河上游河谷中,北面和东面,是高峻绵延的六盘山和它的支脉陇山,南面和西面,有嶓冢山和鸟鼠山,四周山岭重迭,群峰环绕,是当时边防上的重镇。“莽莽”二字,写出了山岭的绵延长大和... 诗词名句网>>
作者介绍
杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称杜工部、杜少陵等,唐朝河南府巩县(河南郑州巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”。杜甫忧国忧民,人格高尚,约1400余首诗被保留了下来,集为《杜工部集》,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。 百科详情>>