下载百度汉语App
名师好课免费看

春光好·天初暖

【作者】欧阳炯 【朝代】
拼音
tiān
chū
nuǎn
chū
zhǎng
hǎo
chūn
guāng
wàn
huì
shí
jiē
jìng
fēn
fāng
sǔn
bèng
tái
qián
nèn
绿
huā
wēi
xuě
nóng
xiāng
shuí
jīn
cái
jiǎn
què
guà
xié
yáng
huā
liǔ
yáo
yān
yàn
yáng
tiān
shān
yīng
hóng
làn
yīng
qiān
yǐn
chù
jiāo
fēi
jiǎ
yóu
shí
dǎo
jīn
biān
fēng
zhǎn
jiǔ
dòng
qīng
qián
xiōng
xuě
liǎn
fēn
lián
fán
xián
xiān
zhǐ
fēi
fān
jīn
fèng
zhuǎn
chán
juān
cáo
qiāo
pèi
qīng
líng
shì
xiāng
quán
wèn
láng
míng
shèn
xiǎng
lián
xiāng
sàn
zhǔ
shuǐ
róng
nuǎn
kōng
méng
fēi
yōu
yáng
biàn
kōng
qīng
fēng
liǔ
yǎn
yān
lái
diǎn
绿
huā
xīn
zhuāng
hóng
huáng
què
jǐn
luán
xiāng
duì
jìn
lián
lóng
shù
绿
fèng
chí
qīng
mǎn
shén
jīng
gōng
qián
jīn
bǎng
chū
liè
xiān
míng
dié
xuě
luó
páo
jiē
tuán
huā
jùn
jiāo
xíng
kāi
yàn
jǐn
jiāng
yóu
làn
màn
liǔ
yān
qīng
fāng
cóng
xiù
绿
yán
zhāng
liǎng
xīn
kuáng
kōng
qiǎn
héng
chuán
duì
shēng
huáng
suī
shì
ān
rén
zhì
guǒ
wèi
wén
hán
shòu
寿
fēn
xiāng
liú
shuǐ
táo
huā
qíng
dài
liú
láng
chuí
xiù
màn
yǎn
yún
píng
yíng
yíng
shuāng
zhěn
shān
xiàn
qíng
cuì
chāi
héng
jiàn
xiān
xiān
dòng
chù
shí
wén
kuǎn
kuǎn
jiāo
shēng
què
chū
jǐn
píng
zhuāng
miàn
le
qín
zhēng
jīn
pèi
xiǎng
biān
zhǎng
yìng
chuí
yáng
shàng
cǎi
huā
yán
shàng
zuì
mǎn
xiāng
chǔ
xié
xián
guǎn
zhí
yīng
zhàn
duàn
chūn
guāng
nián
shào
wáng
sūn
chǔ
hǎo
jìng
xún
fāng
píng
ruǎn
xìng
huā
míng
huà
chuán
qīng
shuāng
yuān
yāng
chū
绿
tīng
zhào
shēng
chūn
shuǐ
fēng
làng
chūn
lái
bàn
bàn
qíng
hóng
fěn
xiāng
suí
nán
wǎn
xíng

天初暖,日初长,好春光。万汇此时皆得意,竞芬芳。
笋迸苔钱嫩绿,花偎雪坞浓香。谁把金丝裁剪却,挂斜阳。
花滴露,柳摇烟,艳阳天。雨霁山樱红欲烂,谷莺迁。
饮处交飞玉斝,游时倒把金鞭,风飐九衢榆叶动,簇青钱。
胸铺雪,脸分莲,理繁弦。纤指飞翻金凤语,转婵娟。
嘈囋如敲玉佩,清泠似滴香泉。曲罢问郎名个甚,想夫怜。
碛香散,渚水融,暖空濛。飞絮悠扬遍虚空,惹轻风。
柳眼烟来点绿,花心日与妆红。黄雀锦鸾相对舞,近帘栊。
鸡树绿,凤池清,满神京。玉兔宫前金榜出,列仙名。
叠雪罗袍接武,团花骏马娇行。开宴锦江游烂熳,柳烟轻。
芳丛绣,绿筵张,两心狂。空遣横波传意绪,对笙簧。
虽似安仁掷果,未闻韩寿分香。流水桃花情不已,待刘郎。
垂绣幔,掩云屏,思盈盈。双枕珊瑚无限情,翠钗横。
几见纤纤动处,时闻款款娇声。却出锦屏妆面了,理秦筝。
金辔响,玉鞭长,映垂杨。堤上采花筵上醉,满衣香。
无处不携弦管,直应占断春光。年少王孙何处好,竞寻芳。
蘋叶软,杏花明,画船轻。双浴鸳鸯出绿汀,棹歌声。
春水无风无浪,春来半雨半晴。红粉相随南浦晚,莫辞行。
和煦的阳光,风和日丽,万物快活地竞相生长。 笋儿使着劲儿猛长,身子简直要迸开了,迸出满身嫩绿。花儿,羞羞答答的,依偎在雪坞上,洒出满世界浓香。透过那金丝般的柳枝,看得见一轮落日,仿佛柳枝就挂在斜阳上。
作者介绍
(896-971)益州(今四川成都人),在后蜀任职为中书舍人。据《宣和画谱》载,他事孟昶时历任翰林学士、门下侍郎同平章事,随孟昶降宋后,授为散骑常侍,工诗文,特别长于词,又善长笛,是花间派重要作家。 百科详情>>