下载百度汉语App
名师好课免费看

秋怀十五首

【作者】孟郊 【朝代】
拼音
nán
yín
chóng
xiāng
lǎo
qiū
wèi
zhuàng
zàn
jiǎn
lái
shuāi
fēn
shì
zhī
chù
xīn
xīn
cóng
bēi
yǒu
rěn
zhú
nán
fān
jiāng
shān
jiàn
wǎng
qiū
yuè
yán
bīng
lǎo
zhì
dān
lěng
mèng
qiào
fēng
shū
hán
shàng
yìn
bìng
wén
cháng
zhōng
zhuǎn
chóu
pán
huái
怀
suǒ
píng
tīng
duō
duān
bàng
tóng
zhēng
róng
shēng
xiǎng
āi
dàn
chǐ
yuè
tòu
jiàn
fēi
lǎo
zuò
jīng
bìng
suǒ
shàng
wēi
chóng
tān
niǎo
wēi
cháo
fén
huī
shuāng
é
chōu
nián
zhuī
shuāi
duō
guī
qiū
zhì
lǎo
gèng
pín
mén
fēi
piàn
yuè
luò
chuáng
fēng
shū
mèng
yuǎn
ruò
xīn
liáng
guī
shāng
jiāng
绿
liáo
rào
zhēng
huī
shì
shǎo
bìng
móu
xiàng
wéi
yōu
yōu
cǎo
gēn
chóng
shēng
wēi
zhú
fēng
xiāng
jiá
yōu
guī
àn
zhōng
wén
guǐ
shén
mǎn
shuāi
tīng
huǎng
zǒng
nán
fēn
shāng
duò
gàn
qiū
dān
yún
bìng
tuán
suān
shēn
chéng
wén
shòu
zǎn
zhuàng
luò
suí
西
xūn
niǎo
niǎo
xiàn
线
mìng
yán
yīn
yūn
lǎo
qiū
yuè
qiū
yuè
dāo
jiàn
léng
xiān
wēi
gàn
lěng
hún
zuò
níng
cháo
kōng
jìng
xiān
biāo
dàng
bīng
jīng
kǒng
fān
bìng
gǎn
líng
dān
chuáng
jiǎo
jiǎo
shòu
xīn
jīng
jīng
jiàn
shuǐ
tòu
zhuó
wèi
qīng
chéng
shī
zhuàng
kōng
shuō
shī
shuāi
jīn
píng
lǎo
bìng
duō
zhāo
fēi
xīn
shāng
chóng
shuāi
yùn
fán
xiǎng
xún
qiū
cǎo
shòu
zhēn
fāng
zhuì
shū
jīn
wǎn
xiān
shí
chí
jǐng
hái
yīn
ruò
chǐ
zhī
rèn
cái
jiàn
chán
qián
zhì
zǎo
shēn
fáng
shēn
fáng
suǒ
zhēn
suì
jǐng
gàn
qiū
fēng
bīng
jiǎ
shēng
zhī
zhī
láo
yāo
yāo
míng
shāng
shēng
sǒng
zhōng
jiǎn
zhī
fèi
qián
xíng
qīng
qiū
yuán
jiǎn
shēng
shào
nián
è
饿
huā
piē
jiàn
míng
jūn
zi
shān
yuè
dìng
xiǎo
rén
háo
zhēng
duō
zhēng
duō
shòu
寿
tiān
dào
jiè
yíng
lěng
duō
cuì
suǒ
fēng
ráo
chuī
qiū
shēn
yuè
qīng
chóng
lǎo
shēng
shū
chēng
zhū
zhī
lěi
lěi
fāng
jīn
màn
shū
shū
cǎo
shí
hán
róng
shì
chūn
bēi
líng
luò
shēng
xīn
lǎo
rén
zhāo
shēng
měi
zhōng
zuò
suí
chuài
ān
wàn
jǐng
kōng
shì
duǎn
dào
mén
tīng
zhú
fēng
hái
xuē
xíng
miǎn
yǒu
xiān
cōng
làng
làng
xiè
chū
shǐ
jiǎo
jiǎo
xìng
guī
zhōng
wén
zhāng
yǒu
qīn
hāo
lái
wēng
suì
绿
mǐn
shì
huáng
qiū
jié
bèng
qióng
shí
xiāng
wàn
rán
cóng
nán
hào
miǎo
běi
pín
qiāo
què
zhōng
nǎng
huái
怀
chén
yáo
jiāng
shuāi
jié
qiū
sōng
chú
shí
nán
mǎn
duō
chǒu
gōng
chén
zhěng
yín
jiāng
shuí
tōng
yōu
zhú
xiào
guǐ
shén
chǔ
tiě
shēng
qiú
lóng
zhì
shēng
duō
gǎn
yùn
yóu
xié
zhōng
cháng
shū
zhì
jiào
chū
zhòng
shēng
shēng
duō
wán
lóng
míng
míng
xiōng
zhōng
yán
yuàn
xiě
wèi
gāo
chóng
yōu
shèn
lǎo
wēi
cháng
kǒng
zàn
xià
chuáng
zhì
mén
guī
zhě
zhòng
shí
hán
zhě
zhòng
fàn
guǎng
广
姿
xíng
yǒu
suí
zhōng
shī
shēn
wài
shēng
chuāng
guì
qián
guì
huā
sǔn
zhēn
姿
yán
shī
xiāng
qiān
wén
chòu
jiāng
shǐ
qián
huǐ
qián
huǐ
zhuī
āi
zāi
qīng
xíng
zhōng
chí
liú
yùn
shǎn
jǐn
zhé
jiē
xiāng
hào
zhī
fēng
suān
tóng
shuāng
yán
gāo
lǎo
chóng
gàn
tiě
míng
jīng
shòu
páo
shāng
shēng
shòu
wǎn
yīn
jǐng
fāng
ěr
è
shén
táo
jiǎn
xíng
sàn
yōu
zuò
shuí
cáo
chōu
zhuàng
xiàn
线
jiǎn
huái
怀
yíng
qiān
dāo
qīng
shī
míng
tiǎo
jīn
xìng
táo
shōu
shí
suǒ
jiē
jīn
máo
yōu
yōu
suì
yàn
yán
líng
luò
cāo
shuāng
bìng
lǎo
rén
shēn
shēng
bīng
shuāi
máo
àn
xiāng
lěng
tòng
shèng
yǎo
yǎo
shēn
zhì
míng
qiáng
qiáng
lǎn
suǒ
píng
shòu
zuò
xíng
zhé
wǎn
xīn
jiāng
bēng
quàn
yào
zuǒ
yòu
yán
jiàn
zēng
sǒng
ěr
shén
kāi
shǐ
zhī
gōng
yòng
néng
zhōng
shì
chuāng
àn
suǒ
wén
shéng
yíng
xiù
wèi
bàn
diǎn
níng
qián
ěr
yàn
shēng
kān
jīn
dòng
fēi
xìng
yuǎn
dōng
lìng
fǎn
xīn
chéng
chū
yǒu
shí
hán
xiāng
líng
yǎng
xiè
diào
yùn
wēng
qǐng
mìng
yuàn
yǒu
zhēng
huáng
dào
shàng
tiān
zhòng
shuǐ
yǒu
què
lái
rén
xīn
shuǐ
zhí
huí
zhí
yǒu
qiǎo
kěn
zhì
péng
lái
zhí
zhī
wéi
wén
zhì
shěng
tái
rěn
shī
shī
zhì
cuī
shī
jiàn
zhé
shī
qín
āi
shī
lèi
dāng
shí
luò
cuǐ
cuǐ
shī
lǎo
shī
xīn
zhì
jīn
hán
ái
ái
zhuó
ròu
xiǎn
tái
quàn
jūn
miǎn
rěn
rěn
xiāo
chén
āi
yán
jiàn
xuè
shā
rén
fēn
fēn
shēng
qióng
jiā
quǎn
fèi
dòu
yín
yín
tòng
yōu
guǐ
qīn
huáng
jīn
pín
yán
yòng
duō
qiáo
cuì
zài
wén
shé
zhì
jīn
shū
yún
yún
jīn
rén
yǒng
shū
shàn
è
fēn
qín
huǒ
ruò
shé
qín
huǒ
kōng
wén
suǒ
gēng
shēng
zhì
jīn
héng
yīn
yūn

孤骨夜难卧,吟虫相唧唧。
老泣无涕洟,秋露为滴沥。
去壮暂如剪,来衰纷似织。
触绪无新心,丛悲有馀忆。
讵忍逐南帆,江山践往昔。
秋月颜色冰,老客志气单。
冷露滴梦破,峭风梳骨寒。
席上印病文,肠中转愁盘。
疑怀无所凭,虚听多无端。
棓桐枯峥嵘,声响如哀弹。
一尺月透户,仡栗如剑飞。
老骨坐亦惊,病力所尚微。
虫苦贪夜色,鸟危巢焚辉。
孀娥理故丝,弧哭抽馀噫。
浮年不可追,衰步多夕归。
秋至老更贫,破屋无门扉。
一片月落床,四壁风入衣。
疏梦不复远,弱心良易归。
商葩将去绿,缭绕争馀辉。
野步踏事少,病谋向物违。
幽幽草根虫,生意与我微。
竹风相戛语,幽闺暗中闻。
鬼神满衰听,恍愡难自分。
商叶堕干雨,秋衣卧单云。
病骨可剸物,酸呻亦成文。
瘦攒如此枯,壮落随西曛。
袅袅一线命,徒言系絪缊。
老骨惧秋月,秋月刀剑棱。
纤威不可干,冷魂坐自凝。
羁雌巢空镜,仙飙荡浮冰。
惊步恐自翻,病大不敢凌。
单床寤皎皎,瘦卧心兢兢。
洗河不见水,透浊为清澄。
诗壮昔空说,诗衰今何凭。
老病多异虑,朝夕非一心。
商虫哭衰运,繁响不可寻。
秋草瘦如发,贞芳缀疏金。
晚鲜讵几时,驰景还易阴。
弱习徒自耻,暮知欲何任。
露才一见馋,潜智早已深。
防深不防露,此意古所箴。
岁暮景气干,秋风兵甲声。
织织劳无衣,喓喓徒自鸣。
商声耸中夜,蹇支废前行。
青发如秋园,一剪不复生。
少年如饿花,瞥见不复明。
君子山岳定,小人丝毫争。
多争多无寿,天道戒其盈。
冷露多瘁索,枯风饶吹嘘。
秋深月清苦。虫老声粗疏。
赪珠枝累累,芳金蔓舒舒。
草木亦趣时,寒荣似春馀。
自悲零落生,与我心何如。
老人朝夕异,生死每日中。
坐随一啜安,卧与万景空。
视短不到门,听涩讵逐风。
还如刻削形,免有纤悉聪。
浪浪谢初始,皎皎幸归终。
孤隔文章友,亲密蒿莱翁。
岁绿闵似黄,秋节迸已穷。
四时既相迫,万虑自然丛。
南逸浩淼际,北贫硗确中。
曩怀沉遥江,衰思结秋嵩。
锄食难满腹,叶衣多丑躬。
尘缕不自整,古吟将谁通。
幽竹啸鬼神,楚铁生虬龙。
志生多异感,运郁由邪衷。
常思书破衣,至死教初重。
习乐莫习声,习声多顽聋。
明明胸中言,愿写为高崇。
幽苦日日甚,老力步步微。
常恐暂下床,至门不复归。
饥者重一食,寒者重一衣。
泛广岂无涘,姿行亦有随。
语中失次第,身外生疮痍。
桂蠧既潜污,桂花损贞姿。
詈言一失香,千古闻臭词。
将死始前悔,前悔不可追。
哀哉轻薄行,终日与驷驰。
流运闪欲尽,枯折皆相号。
棘枝风哭酸,桐叶霜颜高。
老虫干铁鸣,惊兽孤玉咆。
商气洗声瘦,晚阴驱景芳。
集耳不可遏,噎神不可逃。
蹇行散馀郁,幽坐谁与曹。
抽壮无一线,剪怀盈千刀。
清诗既名朓,金菊亦姓陶。
收拾昔所弃,咨嗟今比毛。
幽幽岁晏言,零落不可操。
霜气入病骨,老人身生冰。
衰毛暗相刺,冷痛不可胜。
鷕鷕伸至明,强强揽所凭。
瘦坐形欲折,晚饥心将崩。
劝药左右愚,言语如见憎。
耸耳噎神开,始知功用能。
日中视馀疮,暗锁闻绳蝇。
彼齅一何酷,此味半点凝。
潜毒尔无猒,馀生我堪矜。
冻飞幸不远,冬令反心惩。
出没各有时,寒热苦相凌。
仰谢调运翁,请命愿有征。
黄河倒上天,众水有却来。
人心不及水,一直去不回。
一直亦有巧,不肯至蓬莱。
一直不知疲,唯闻至省台。
忍古不失古,失古志易摧。
失古剑亦折,失古琴亦哀。
夫子失古泪,当时落漼漼。
诗老失古心,至今寒皑皑。
古骨无浊肉,古衣如藓苔。
劝君勉忍古,忍古销尘埃。
詈言不见血,杀人何纷纷。
声如穷家犬,吠窦何訚訚。
詈痛幽鬼哭,詈侵黄金贫。
言词岂用多,憔悴在一闻。
古詈舌不死,至今书云云。
今人咏古书,善恶宜自分。
秦火不爇舌,秦火空蓺文。
所以詈更生,至今横絪缊。
秋月颜色冰, 老客志气单。
冷露滴梦破, 峭风梳骨寒。
席上印病文, 肠中转愁盘。
疑虑无所凭, 虚听多无端。
梧桐枯峥嵘, 声响如哀弹。
孟郊老年居住洛阳,在河南尹幕中充当下属僚吏,贫病交加,愁苦不堪。《秋怀》就是在洛阳写的一组嗟伤老病穷愁的诗歌,而以这第二首写得最好。在这首诗中,诗人饱含一生的辛酸苦涩,抒写了他晚境的凄凉哀怨,反映出封建制度对人才的摧残和世态人情的冷酷。
诗从秋月写起,既是兴起,也是比喻寄托。古人客居异乡,一轮明月往往是倾吐乡思的旅伴,“无心可猜”的良友。而此刻... 诗词名句网>>
作者介绍
孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 百科详情>>