下载百度汉语App
名师好课免费看

寓言

【作者】舒岳祥 【朝代】
拼音
yǒu
guì
gōng
zi
wén
jiǔ
gāo
qín
xiān
běn
tāi
huà
zhǐ
yáo
lín
qiǎn
shǐ
使
sān
wǎng
pìn
zhì
zhī
qiān
huáng
jīn
qīng
shàn
jié
zòu
yáo
qín
gěi
fèi
yán
zhī
dài
zān
xián
bēi
wéi
zhǔ
shòu
寿
qiān
suì
xiá
xīn
yǒu
wéi
zhǔ
móu
qín
huāng
qīng
guó
fēi
jié
qīng
zhì
běn
tān
mào
shǐ
jiē
yīn
tūn
xīng
jīn
táng
dāng
qín
yǎng
qín
lìng
shí
rén
shí
zhǔ
rén
hàn
yán
cóng
chéng
juān
chì
xiāo
tiáo
fēng
chén
cèng
dèng
shuāng
xuě
jiāng
zhǔ
shì
wèi
jūn
shǎo
liú
háng
dāng
dǎo
cǎn
xiāng
kàn
lèi
zhān

昔有贵公子,闻鹤九皋禽。
其先本胎化,栖止必瑶林。
遣使三往聘,致之千黄金。
清唳复善舞,节奏合瑶琴。
日给费鱼米,延之如玳簪。
衔杯为主寿,千岁无遐心。
有客为主谋,禽荒可倾国。
此物非洁清,其志本贪冒。
遗矢玉阶阴,吞腥金塘侧。
当以禽养禽,毋令食人食。
主人颔其言,从此成捐斥。
萧条风雨晨,蹭蹬霜雪夕。
鹤将辞主去,顾视亦凄恻。
谓客君少留,行当蹈吾迹。
客亦惨不乐,相看泪沾臆。