下载百度汉语App
名师好课免费看

拟孙权答曹操书

【作者】苏轼 【朝代】
拼音
quán
bái
mèng
xià
shū
kāi
shì
huò
shǐ
使
zhī
nèi
shā
zi
wài
qín
liú
bèi
xiào
shū
qín
kuǎn
ruò
chū
zhì
chéng
suī
sān
chǐ
tóng
zi
xiǎo
rán
zhī
hài
suǒ
zài
rán
huái
怀
lòu
gǎn
lüè
tián
héng
zhī
hàn
gāo
shì
shēng
zhī
hàn
qiǎn
shǐ
使
hǎi
dǎo
wèi
héng
lái
zhě
wáng
xiǎo
zhě
hóu
yóu
néng
dāo
jǐng
kěn
shēn
liú
shì
hán
xìn
quán
zhī
shù
shǒu
hàn
ér
néng
yǒu
xià
tóng
gōng
zhī
rén
yīng
xióng
háo
jié
zhī
shì
shì
luàn
jiè
jiǎn
chéng
píng
cāi
shòu
hán
xìn
zhī
zhū
ruò
tián
héng
zhī
jié
zāi
xiān
jiāng
jūn
zāo
hàn
líng
dǒng
zhuó
jiàn
luàn
fén
shāo
zōng
miào
jué
líng
qǐn
yuán
shù
shī
suǒ
zhǐ
chéng
xiǎng
yìng
tiān
xià
dǒng
zhuó
ér
shí
zhī
yàn
xìng
zhì
wèi
suì
ér
zǎo
shì
xiān
xiōng
mìng
chí
fēng
zhōu
xuán
jiāng
hàn
yǒu
zāi
shàng
xuě
tiān
zi
zhī
chǐ
xià
xiān
jiāng
jūn
zhī
zhì
ěr
yuán
shù
jiàn
wèi
hào
shī
yòu
wén
zhū
jūn
dào
míng
piān
shī
jìn
suǒ
guī
tuì
退
suǒ
shǒu
jiāng
dōng
wèi
zhī
ěr
xìng
yǒu
jīng
yáng
zhī
biàn
quán
xiào
shǐ
使
tǒng
xiān
chén
zhī
zhì
shòu
lái
xīn
cháng
dǎn
dào
yuè
zhī
mài
ér
tàn
gōng
míng
zhī
shàng
xiān
chén
wèi
bào
zhī
zhōng
xià
tiǎn
zhī
rén
zhī
míng
qiě
quán
xiān
shì
xiǎn
quán
ruò
xiào
zhū
jūn
yǒu
fēi
cháng
zhī
zhì
zòng
méng
xiǎn
zhuì
jiā
shēng
hàn
huán
líng
lái
shàng
shī
dào
zhèng
chū
duō
mén
huàn
guān
zhī
luàn
cái
dǒng
zhuó
zhī
huò
xīng
jué
wèi
zhū
yuán
liú
tiān
xià
suǒ
shì
wéi
quán
gōng
liú
bèi
sān
rén
ěr
wén
zhuó
jīng
tiān
zi
fǎn
zhèng
gōng
dāng
sǎo
chú
niè
tóng
jiǎng
wáng
shì
shàng
zhù
tiān
zi
zōng
miào
shè
zhī
líng
tuì
退
shǒu
fān
guó
shī
chūn
qiū
cháo
jìn
zhī
jié
ér
xià
nǎi
yǒu
zhī
zhì
wēi
xié
tiān
zi
lìng
tiān
xià
wàng
yǐn
shǔ
yīn
gòu
mìng
xiào
wáng
mǎng
zhī
jīn
qiè
tàn
xià
dǎo
chē
gōng
yǒu
hūn
yīn
zhī
jiù
jiā
zhī
tóng
hào
xiāng
qiú
rán
wén
qiú
jiǔ
jiāo
fáng
wéi
tóng
zhì
shī
wàng
tiān
xià
shèn
liú
bèi
zhī
bīng
suī
shǎo
rán
guān
wéi
rén
xióng
cái
lüè
kuān
ér
yǒu
róng
zhuō
gōng
qiǎo
rén
yǒu
hàn
gāo
zhī
fēng
kǒng
míng
wèi
liàng
qiě
zhōng
nǎng
wéi
jīn
hǎi
nèi
suǒ
wàng
wéi
èr
rén
ěr
zhī
yǒu
zhāng
zhāo
zhèng
bèi
zhī
kǒng
míng
zuǒ
yòu
qiè
jiù
shì
guó
zhōng
wén
zhī
shì
jǐn
wěi
zhī
ér
jiàn
jiào
shā
zhāo
bèi
bìng
kuáng
zāi
yàn
yǒu
zhī
:“
chē
xiāng
chún
wáng
chǐ
齿
hán
。”
liú
bèi
shí
yǒu
chún
chǐ
齿
xiāng
zhī
shì
xià
suǒ
néng
chāng
yòu
néng
dào
chéng
zhě
shǔ
jiē
cún
jīn
shǐ
使
shǔ
shì
cún
shǔ
wáng
suí
zhī
jìn
chuí
chǎn
jiǎ
dào
guó
miè
guó
shì
suǒ
zhī
huò
xià
rén
yǒu
yán
yuē
:“
bái
shǒu
xīn
qīng
gài
”。
yán
shēn
tuō
rén
suǒ
ān
mèng
shì
chǐ
cùn
zhī
zhě
zāi
gōng
fēi
suǒ
tuō
xún
wén
ruò
gōng
gòng
jiān
wēi
dàn
quàn
gōng
ràng
jiǔ
biàn
便
hàn
shǐ
使
yōu
shěn
gōng
yǒu
chì
zhī
suī
jǐn
shì
qián
hàn
rán
gǎn
gōng
shí
yán
jīn
guī
cháo
ěr
néng
wèi
zāi
zòng
gōng
jiàn
hài
jiāo
fēng
liǎng
zhèn
zhī
jiān
suǒ
shā
guò
dāng
jīn
xiōng
shí
zài
gōng
yuàn
chóu
duō
néng
ān
shù
jiǒng
hàn
wáng
wèi
yóu
xià
sān
zhī
lìng
shěn
xià
rén
zhī
guò
wàng
rén
zhī
gōng
kěn
wàng
wén
ruò
jiǔ
kěn
shè
chì
kǒng
wén
yáng
hǎi
nèi
shì
xià
shā
zhī
zào
yǒu
ài
quán
tiān
xià
zhī
cái
zài
gōng
yòu
zhě
hài
zhī
shī
jiāng
dōng
róng
huǐ
gān
yán
zhòng
xìng
zài

权白孟德足下:辱书开示祸福,使之内杀子布,外擒刘备以自效。书辞勤款,若出至诚,虽三尺童子,亦晓然知利害所在矣。然仆怀固陋,敢略布。
昔田横,齐之遗虏,汉高祖释郦生之憾,遣使海岛,谓横来大者王,小者侯,犹能以刀自刭,不肯以身辱于刘氏。韩信以全齐之地,束手于汉,而不能死于牖下。自古同功一体之人,英雄豪杰之士,世乱则藉以剪伐,承平则理必猜疑,与其受韩信之诛,岂若死田横之节也哉!
仆先将军破虏,遭汉陵夷,董卓僭乱,焚烧宗庙,发掘陵寝,故依袁术以举义师,所指城邑响应,天下思得董卓而食之不厌。不幸此志未遂,而无禄早世。先兄伯符嗣命,驰驱锋镝,周旋江汉,岂有他哉?上以雪天子之耻,下以毕先将军之志耳。不意袁术亦僭位号,污辱义师,又闻诸君各盗名字,伯符提偏师,进无所归,退无所守,故资江东为之业耳,不幸有荆轲、舞阳之变。不以权不肖,使统部曲,以卒先臣之志。仆受遗以来,卧薪尝胆,悼日月之逾迈,而叹功名之不立,上负先臣未报之忠,下忝伯符知人之明。且权先世以德显于吴,权若效诸君有非常之志,纵不蒙显戮,岂不坠其家声耶?
汉自桓、灵以来,上失其道,政出多门,宦官之乱才息,董卓之祸复兴,傕、汜未诛,袁、刘割据,天下所恃,惟权与公及刘备三人耳。比闻卓已鲸鲵,天子反正,仆意公当扫除余孽,同奖王室,上助天子,与宗庙社稷之灵,退守藩国,无失春秋朝觐之节。而足下乃有欺孤之志,威挟天子,以令天下,妄引历数,阴构符命,昔笑王莽之愚,今窃叹足下蹈覆车也。仆与公有婚姻之旧,加之同好相求,然自闻求九锡,纳椒房,不唯同志失望,天下甚籍籍也。刘备之兵虽少,然仆观其为人,雄才大略,宽而有容,拙于攻取,巧于驭人,有汉高祖之余风,辅以孔明,未可量也,且以忠义不替曩昔,仆以为今海内所望,惟我二人耳。仆之有张昭,正如备之孔明,左提右挈,以就大事,国中文武之事,尽以委之,而见教杀昭与备,仆岂病狂也哉。古谚有之:“辅车相依,唇亡齿寒。”仆与刘备,实有唇齿相须之势。足下所以不能取武昌,又不能到成都者,吴、蜀皆存也。今使仆取蜀,是吴不得独存也。蜀亡,吴亦随之矣。晋以垂棘屈产,假道于虞以伐虢,夫灭虢是所以取虞,虞以不知,故及祸。足下意何以异此。
古人有言曰:“白首如新,倾盖如故”。言以身托人,必择所安。孟德视仆,岂惜此尺寸之土者哉,特以公非所托故也。荀文若与公共起艰危,一旦劝公让九锡,意便憾,使卒忧死。矧仆与公有赤壁之隙,虽复尽释前憾,然岂敢必公不食斯言乎?今日归朝,一匹夫耳,何能为哉。纵公不见害,交锋两阵之间,所杀过当,今其父兄子弟,实在公侧,怨仇多矣,其能安乎?季布数窘汉王,及即位,犹下三族之令,矧足下记人之过,忘人之功,不肯忘文若于九锡,其肯赦仆于赤壁乎?孔文举与杨德祖,海内奇士,足下杀之如皂隶,岂复有爱于权!天下之才在公右者,即害之矣,一失江东,岂容复悔耶?甘言重币,幸勿复再。
标签:
文章围曹操「同尊汉室」有无诚意的「诚」上做文章,针对来书要孙权「内取子布,外击刘备,以效赤心,同复前好」的胁迫,予以严正的驳斥。文章通过征引史实和现实,逐一辨析,剥尽其试图以诈迫谋取江东的野心。
文章劈起就引汉高祖田横、韩信事,以「死」字领起全篇,与其如韩信拱手待毙,尚不如田横全节自刭。这里的全节指扶助汉天子,以正名声,其实表示了君子不怕死,还有何死可畏,敢于决一雌雄的强硬态度。这个论断斩钉截铁,气势压人,打了曹操的一切妄想,彷佛突兀高山敌挡万乘来犯。这一段叙中有论,以论为驳。为全文蓄势,为下文驳论伏笔。
下文叙... 古诗文网>>
作者介绍
苏轼(1037年1月8日-1101年8月24日),字子瞻,号“东坡居士”,世称“苏东坡”。汉族,眉州人。北宋诗人、词人,宋代文学家,是豪放派词人的主要代表之一,“唐宋八大家”之一。在政治上属于旧党,但也有改革弊政的要求。其文汪洋恣肆,明白畅达,其诗题材广泛,内容丰富,现存诗3900余首。代表作品有《水调歌头·中秋》、《赤壁赋》、《江城子·乙卯正月二十日夜记梦》、《记承天寺夜游》等。 百科详情>>