下载百度汉语App
名师好课免费看

拟古十二首

【作者】李白 【朝代】
拼音
qīng
tiān
míng
xīng
bái
shí
huáng
zhī
xiāng
yíng
chǐ
yín
què
qiáo
fēi
shí
jiāng
ān
shì
guī
rén
wán
yóu
zi
bēi
xíng
píng
bīng
zhī
dōng
hán
shuāng
yuǎn
shì
qiū
fēi
piāo
yáo
yán
guī
bié
hòu
luó
dài
zhǎng
chóu
kuān
shí
chéng
yuè
tuō
xiāo
mèng
yīn
zhī
jīn
huī
gāo
lóu
qīng
tiān
xià
yǒu
bái
táng
míng
yuè
kàn
duò
dāng
chuāng
xuán
qīng
guāng
yáo
měi
rén
luó
zhān
qiū
shuāng
hán
qíng
nòng
róu
dàn
zuò
shàng
sāng
xián
shēng
liè
fēng
juǎn
rào
fēi
liáng
xíng
rén
jiē
zhí
zhú
niǎo
huí
xiáng
dàn
xiě
qiè
shāng
yuàn
féng
tóng
xīn
zhě
fēi
zuò
yuān
yāng
zhǎng
shéng
nán
gòng
bēi
xīn
huáng
jīn
gāo
běi
dǒu
mǎi
yáng
chūn
shí
huǒ
liú
guāng
hái
shì
zhōng
rén
shì
mèng
hòu
lái
shuí
shēn
pín
jiǔ
huì
lín
xiān
rén
shū
huǎng
wèi
ruò
zuì
zhōng
zhēn
qīng
dōu
绿
shù
zhuó
shuò
yáo
tái
chūn
pān
huā
nòng
xiù
yuǎn
zèng
tiān
xiān
rén
xiāng
fēng
sòng
ruǐ
zhí
dào
sāng
jīn
duō
shì
shàng
yàn
suǒ
guì
xīn
zhī
zhēn
xiāng
chuán
xiào
liáo
shì
qíng
qīn
jīn
fēng
hǎo
míng
kǒng
chūn
fēng
xiào
rén
nǎi
chóu
chuī
xiāo
cǎi
fèng
zhuó
kuài
shén
qiān
jīn
mǎi
zuì
qiú
shì
tiān
dōng
mén
yǒu
èr
shū
tóng
shí
yǒu
cái
zhī
juǎn
shū
shì
zuò
bēi
kuài
rán
zhé
yùn
tiān
fēng
jié
fēi
shuāng
bǎi
cǎo
dōng
yuè
liù
lóng
tuí
西
huāng
tài
bái
chū
dōng
fāng
huì
xīng
yáng
jīng
guāng
yuān
yāng
fēi
yuè
niǎo
wèi
juàn
nán
xiáng
wéi
yīng
jiāng
quǎn
jīn
wèi
hóu
wáng
shuǐ
chéng
jiāo
lóng
zhēng
chí
duó
fèng
huáng
běi
dǒu
zhuó
jiǔ
nán
kōng
yáng
shì
jīn
tài
xíng
huí
chē
jìng
tuō
wàn
jiē
diāo
suì
shǎo
kuàng
duō
bái
yōu
hún
gòng
xiāo
shuò
róng
guì
dāng
shí
chūn
huá
zhào
zhuó
rén
fēi
kūn
shān
ān
zhǎng
cuǐ
cuò
shēn
méi
xiǔ
róng
míng
zài
lín
yuè
sǎo
chóu
dào
shēng
qiū
liú
yíng
fēi
bǎi
cǎo
yuè
zhōng
xiāo
huǐ
tiān
tóng
gǎo
huì
qīng
sōng
ān
jiàn
shù
lǎo
jīn
dān
níng
mèi
zhě
nán
jīng
tǎo
ěr
fēi
qiān
suì
wēng
duō
hèn
shì
zǎo
yǐn
jiǔ
cáng
shēn
wéi
bǎo
shēng
zhě
wèi
guò
zhě
wèi
guī
rén
tiān
tóng
bēi
wàn
chén
yuè
kōng
dǎo
yào
sāng
chéng
xīn
bái
yán
qīng
sōng
zhī
chūn
qián
hòu
gèng
tàn
róng
ān
zhēn
xiān
rén
cǎi
fèng
zuó
xià
láng
fēng
cén
hǎi
shuǐ
sān
qīng
qiǎn
táo
yuán
jiàn
xún
绿
bēi
jiān
zhī
qióng
qín
bēi
qīng
měi
jiǔ
qín
xián
xīn
èr
fēi
shì
yǒu
lùn
zhū
jīn
qín
dàn
sōng
fēng
bēi
quàn
tiān
shàng
yuè
fēng
yuè
zhǎng
xiàng
zhī
shì
rén
shū
shè
jiāng
nòng
qiū
shuǐ
ài
huā
xiān
pān
nòng
zhū
dàng
yàng
chéng
yuán
jiā
rén
cǎi
yún
zèng
yuǎn
tiān
xiāng
yóu
jiàn
chàng
wàng
liáng
fēng
qián
jūn
hái
jūn
hàn
shuǐ
shū
liú
chǔ
shān
fēn
rén
shēng
nán
chēng
zhǎng
wèi
qún
yuè
yàn
hǎi
yàn
hóng
鸿
shuò
yún
bié
jiǔ
róng
huá
wǎn
láng
gān
néng
fàn
luò
zhī
tiān
hūn
mèng
zhǎng
jué
dào
yuǎn
wàng
dēng
gāo
shān
huà
shí
jìng
fǎn

其一
青天何历历,明星如白石。
黄姑与织女,相去不盈尺。
银河无鹊桥,非时将安适。
闺人理纨素,游子悲行役。
瓶冰知冬寒,霜露欺远客。
客似秋叶飞,飘飖不言归。
别后罗带长,愁宽去时衣。
乘月托宵梦,因之寄金徽。
其二
高楼入青天,下有白玉堂。
明月看欲堕,当窗悬清光。
遥夜一美人,罗衣沾秋霜。
含情弄柔瑟,弹作陌上桑。
弦声何激烈,风卷绕飞梁。
行人皆踯躅,栖鸟起回翔。
但写妾意苦,莫辞此曲伤。
愿逢同心者,飞作紫鸳鸯。
其三
长绳难系日,自古共悲辛。
黄金高北斗,不惜买阳春。
石火无留光,还如世中人。
即事已如梦,后来我谁身。
提壶莫辞贫,取酒会四邻。
仙人殊恍惚,未若醉中真。
其四
清都绿玉树,灼烁瑶台春。
攀花弄秀色,远赠天仙人。
香风送紫蕊,直到扶桑津。
取掇世上艳,所贵心之珍。
相思传一笑,聊欲示情亲。
其五
今日风日好,明日恐不如。
春风笑于人,何乃愁自居。
吹箫舞彩凤,酌醴鲙神鱼。
其六
千金买一醉,取乐不求馀。
达士遗天地,东门有二疏。
愚夫同瓦石,有才知卷舒。
无事坐悲苦,块然涸辙鱼。
运速天地闭,胡风结飞霜。
百草死冬月,六龙颓西荒。
太白出东方,彗星扬精光。
鸳鸯非越鸟,何为眷南翔。
惟昔鹰将犬,今为侯与王。
得水成蛟龙,争池夺凤凰。
北斗不酌酒,南箕空簸扬。
其七
世路今太行,回车竟何托。
万族皆凋枯,遂无少可乐。
旷野多白骨,幽魂共销铄。
荣贵当及时,春华宜照灼。
人非昆山玉,安得长璀错。
身没期不朽,荣名在麟阁。
其八
月色不可扫,客愁不可道。
玉露生秋衣,流萤飞百草。
日月终销毁,天地同枯槁。
蟪蛄啼青松,安见此树老。
金丹宁误俗,昧者难精讨。
尔非千岁翁,多恨去世早。
饮酒入玉壶,藏身以为宝。
其九
生者为过客,死者为归人。
天地一逆旅,同悲万古尘。
月兔空捣药,扶桑已成薪。
白骨寂无言,青松岂知春。
前后更叹息,浮荣安足珍。
其十
仙人骑彩凤,昨下阆风岑。
海水三清浅,桃源一见寻。
遗我绿玉杯,兼之紫琼琴。
杯以倾美酒,琴以闲素心。
二物非世有,何论珠与金。
琴弹松里风,杯劝天上月。
风月长相知,世人何倏忽。
其十一
涉江弄秋水,爱此荷花鲜。
攀荷弄其珠,荡漾不成圆。
佳人彩云里,欲赠隔远天。
相思无由见,怅望凉风前。
其十二
去去复去去,辞君还忆君。
汉水既殊流,楚山亦此分。
人生难称意,岂得长为群。
越燕喜海日,燕鸿思朔云。
别久容华晚,琅玕不能饭。
日落知天昏,梦长觉道远。
望夫登高山,化石竟不返。
作者介绍
李白(701-762),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。汉族,祖籍陇西成纪,出生于碎叶城(当时属唐朝领土,今属吉尔吉斯斯坦),4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。李白生活在盛唐时期,二十五岁时只身出蜀,开始了广泛漫游生活,南到洞庭湘江,东至吴、越,寓居在安陆、应山。直到天宝元年(742),因道士吴筠的推荐,李白被召至长安,供奉翰林,后因不能见容于权贵,在京仅两年半,就赐金放还而去,然后飘荡四方的漫游生活。李白和杜甫并称“李杜”。他的诗歌既反映了时代的繁荣景象,也揭露了统治阶级的荒淫和腐败,表现出蔑视权贵,反抗传统束缚,追求自由和理想的积极精神。 百科详情>>
大家还在搜